Anh H..,
Đă gần
6 năm trôi qua kể từ ngày anh và em lấy nhau. Mọi chuyện
giờ đây đă thay đổi rất nhiều, anh thay đổi và em cũng
thay đổi, những mơ ước, sự hi vọng sẽ cùng nhau xây dựng
một ngôi nhà hạnh phúc đầy yêu thương, sẽ cùng nắm tay
nhau đi trên một con đường đến hết cuộc đời giờ đă tan
biến, tan biến một cách nhanh chóng và vô h́nh, lỗi do
em hay do anh?
Ngày ấy
em đă thực sự rất hạnh phúc, em đă được sống trong sự
yêu thương, đùm bọc, che chở của anh, những kỉ niệm,
những kư ức hạnh phúc ấy làm sao mà em có thể quên được.
Em nhớ
cái lần đầu tiên ấy, cái lần đầu tiên mà em đă dám mở
miệng nhờ anh một người con trai Vietnam xa lạ, không
nói được tiếng việt, nhưng hiểu tiếng việt để chở xuống
chị gái ḿnh, vậy mà anh đă lặng lẽ nhận lời, để rồi lần
đi đó như là một định mệnh giúp anh và em quen nhau,
biết nhau và yêu nhau. T́nh yêu giữa anh và em lúc đó là
một t́nh yêu trong sáng, thơ mộng của thời sinh viên,
một t́nh yêu không có sự so đo và tính toán.
Khi
chiếc xe cũ của em không c̣n chạy được nữa, tôi nghiệp
những buổi sáng anh phải dậy sớm để chở em đi học dù là
anh làm buổi tối và không có nhiều giờ để ngủ, rồi chiều
đến lại lặng lẽ chạy ra đón em về rồi mới đi làm. Nhớ
những phần ăn mà anh đă nhịn để nhường cho em khi mà hai
đứa không có đủ tiền trong túi, nhớ những buổi chiều mưa
anh và em đă cùng nhau đi qua, nhớ những lúc anh dỗ dành
khi em giận hờn vô cớ, nhớ những ngày anh và em đă cùng
nhau làm việc vất vả để dành tiền mua sắm đồ đạc trong
nhà … Em yêu con người chân thật của anh, yêu những lúc
khó khăn anh và em đă cùng nhau vượt qua.
Nhưng
cuộc sống đă làm cho em và anh thay đổi, em ra trường và
có công việc ổn định trong khi anh lại thất nghiệp, ngày
ấy anh đă làm em thật sự thất vọng, thất vọng rất nhiều.
Anh không thể có được một công việc ổn định và ngay cả
chính bản thân ḿnh anh cũng không lo được th́ làm sao
lo đươc cho gia đ́nh. Anh đă làm cho em hi vọng nhiều,
đặt niềm tin vào anh nhiều để rồi lại thất vọng càng
nhiều. Bạn bè em cũng thất vọng dùm cho em. Em đă bắt
đầu cảm thấy mệt mỏi và chán nản để đến lúc em đă mất
hết niềm tin vào anh, và rồi có lúc em muốn chủ động nói
lời chia tay.
Em cám
ơn chị của em đă bắt em phải tham dự khoá này.
Nghe
xong bài “Khi thịnh Vượng cũng như lúc gian nan” và nghe
những chia sẻ trong bàn, em thấy là ḿnh c̣n lucky hơn
những cặp vợ chồng khác v́ Chúa chưa cho ḿnh những thử
thách nặng nề hơn như bệnh hoạn, nghiện ngâp, rượu chè
và vẫn c̣n chung thủy với nhau. Anh với em c̣n trẻ,
tương lai c̣n dá, chưa vưóng bận con cái, em có thể
tiếp tục đi làm để anh đi học lại như anh đă từng làm
cho em trước kia. Ḿnh hăy bắt đầu lại từ đầu nghe anh.
Ḿnh hăy thực hành những lời hứa mà ḿnh đă thề trên bàn
thờ ngày cưới nhe anh.
Em biết,
em đă làm tổn thương anh rất nhiều, em xin lỗi. Em chỉ
mong anh hăy biết một điều em không phải là con người vô
tâm, vô t́nh, vô ân đâu anh à, em luôn nhớ ơn anh, nhờ
anh mà em mới được ở lại Mỹ sau khi học xong, em vẫn có
trái tim vẫn biết yêu thương, và vẫn biết đau ḷng khi
anh và em làm khổ lẫn nhau.
Em
.